Breaking News

BHNT - Vững bước trên đường đời

 

Tiền bảo hiểm của bố, một phần mẹ dùng để sửa sang lại cửa hàng, một phần trích ra mua bảo hiểm cho em trai, còn lại để dành tiết kiệm.

Với nhiều người, bảo hiểm nhân thọ chỉ đơn giản là một thứ mà những người dư dả mới bỏ tiền ra mua. Bởi, trong cuộc sống xô bồ, ồn ã này, điều đáng bận tâm là số tiền mình kiếm được lúc còn khoẻ mạnh, chứ đâu phải món bảo hiểm sẽ nhận được sau khi nhắm mắt xuôi tay. Tôi cũng từng nghĩ vậy, cho tới nửa năm trước, khi một biến cố xảy tới với gia đình mình...
Bố tôi làm lái xe cho một cơ quan nhà nước. Có lẽ do đặc thù nghề nghiệp hay rong ruổi đường xá, mà tính ông hào sảng, phóng khoáng, trẻ hơn cái tuổi 53 của mình rất nhiều. Nhưng quãng đường xe ông lướt qua càng dài thì khoảng cách giữa hai bố con tôi lại càng xa. Số lần tôi bất đồng quan điểm với ông nhiều không đếm xuể và ngược lại, số lần ông to tiếng với tôi cũng chẳng kém là bao. Tôi vẫn thầm trách ông vô tâm, không lo nghĩ gì cho gia đình cả.
Đồng hồ công-tơ-mét trên xe sẽ tiếp tục đếm, bố tôi sẽ ngày ngày dạo quanh phố phường, nếu không có cơn nhồi máu cơ tim ác nghiệt cướp ông khỏi cõi đời này. Ngày đưa tang, mẹ và em tôi khóc lịm. Kính quan tài lạnh băng, chạm vào mà mắt tôi hoe ướt, tôi nhớ hồi nhỏ, mỗi khi đông tới, bố lại khoác cho tôi cái áo khoác da cũ ấm sực thoảng mùi khói thuốc của ông. Mới tuần trước thôi, ông cũng khoác áo da, cất trong túi bao thuốc lá, rồi đưa cả nhà ra ngoài ăn tối. Mọi việc diễn ra quá đột ngột, gia đình tôi bỗng chốc phải gánh vác nỗi đau to lớn trĩu oằn trên vai.
Tang sự xong xuôi, mẹ gọi tôi lại, đưa cho tôi bộ hợp đồng bảo hiểm nhân thọ mà bố đã mua mười năm về trước. Mẹ nhờ tôi tới văn phòng công ty Prudential ở 35 Hàng Vôi làm thủ tục thanh toán. Tôi còn đôi chỗ e dè, ngần ngại bởi đã từng nghe có người bảo rằng "Nộp tiền bảo hiểm thì dễ, rút ra mới khó!". Nhưng cảm giác ấy đã dần tan biến khi ngày đầu tới đó, tôi được anh chị nhân viên giúp đỡ, hướng dẫn nhiệt tình. Hôm tới nhận tiền, tôi cũng được tiếp đón với thái độ chân thành như trước. Khi ra về, anh Phương - người làm thủ tục chi trả - còn bắt tay tôi thật chặt, gửi tới gia đình lời chia buồn sâu sắc. Bàn tay ấm nóng của anh làm lòng tôi ấm áp hơn.
Cầm trên tay số tiền này, tôi cảm thấy như bố vẫn đang cùng mình bước đi trên đường đời. Tiền bảo hiểm của bố một phần mẹ dùng để sửa sang lại cửa hàng, một phần tôi trích ra mua bảo hiểm cho em trai, còn lại để dành tiết kiệm. Món tiền này không quá lớn để có thể thay đổi cuộc sống của tôi về mặt vật chất, nhưng điều có ý nghĩa hơn cả là nó đã làm quan niệm sống của tôi thay đổi.
Giờ tôi sống cho hiện tại và đồng thời chuẩn bị trước cho tương lai. Bởi cuộc đời có nhiều biến cố, ranh giới sinh tử mong manh, không ai biết trước được điều gì. Chết đâu phải là hết, ta ra đi để đau thương, mất mát, nhưng mặt khác, ta cũng có thể để lại nguồn động viên, an ủi cho người ở lại. Và khi hiểu ra điều đó, tôi mới thấm thía được sự lo toan âm thầm mà cao cả của bố với gia đình.
Theo Vnexpress