Breaking News

BHNT - Ánh sáng của niềm tin


Tôi đến gặp chị vào một buổi chiều tháng tư. Theo hướng dẫn chỉ đường của chị, tôi chạy tới chạy lui mấy vòng ở con hẻm đến quen thuộc nhưng vẫn không thể nào tìm được nhà. Giữa cái nóng oi bức của Sài Gòn, giữa tiếng ồn ào của dòng xe cộ tấp nập, cộng với sự vất vả của một người đi tìm căn nhà không hề có số, tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Khi đó, trong đầu tôi nảy ra một nghi vấn, có khi nào mình là nạn nhân của một  trò đùa nào đó hay không? Ý nghĩ ấy chợt lóe lên trong đầu tôi rồi vụt tắt. Chị gọi cho tôi hướng dẫn cặn kẽ và cuối cùng tôi đã tìm đến nhà chị.
Chị ngồi đó suy nghĩ xa xăm, ánh mắt dõi theo những đứa con đang nô đùa trên bãi cỏ, sân chơi mỗi ngày của chúng là một nghĩa trang cũ kỹ với nhiều ngôi mộ lớn, nhỏ đan xen, trong khuôn viên nghĩa trang khoảng chừng 500 mét vuông của khu giáo dân, thuộc quận Thủ Đức, TP HCM. Trải qua nhiều năm tháng, một số ngôi mộ đã bị hư hỏng nặng và cùng với sự bào mòn của thời gian, một số ngôi mộ giờ chỉ còn là một nấm đất nhỏ xíu nhô lên khỏi mặt đất, có lẽ đã lâu rồi không có người thăm viếng. Thật khó để phân biệt được đâu là mộ để ta không phải dẫm lên.
Căn nhà của chị lọt thỏm vào giữa khu nghĩa trang ấy, nhà được làm bằng vài tấm tôn dựng tạm, nền nhà được tráng xi măng, một cái chái bếp nhỏ xíu phía sau nhà. Trong nhà, một người đàn ông ho sù sụ nằm đu đưa trên chiếc võng. Bỗng nhiên tôi lạnh toát cả người. Hơi nóng từ những vách tôn tỏa ra, hơi nóng từ những ngôi mộ bốc lên cùng với cái nóng oi nồng của buổi chiều tháng tư vẫn không đủ làm tôi ấm lại. Chị đón tôi niềm nở với một nụ cười. Chị kể cho tôi nghe về những mơ ước có một nhà nhỏ để những đứa con của chị hằng ngày không phải nô đùa trên những  ngôi mộ.
"Đây là đất của nhà dòng, trước kia anh chị nghèo quá không có tiền thuê trọ, xin nhà dòng cho ra đây ở tạm, đến nay cũng mười mấy năm. Người ta chỉ giúp mình một thời gian, chứ không ai giúp mình hoài được, đúng không em?", chị kể với ánh mắt long lanh sáng lên một niềm tin mãnh liệt. Rồi chị bảo tôi rằng ước mơ lớn nhất là hai đứa con được học hành đến nơi đến chốn, không phải sớm chịu cảnh mồ côi như chị và khi lớn lên chúng không phải sống bằng nghề quét rác. Bây giờ chị mong mình được mạnh khỏe để làm việc, kiếm thật nhiều  tiền giúp chồng thoát khỏi căn bệnh phổi đang dày vò. Chị mong anh khỏe lại, vì ngoài việc chạy xe ôm có thêm thu nhập cho gia đình, anh còn giúp chị đưa rước mấy đứa nhỏ đi học.
Ban ngày chị nhỏ bé giữa những lo toan, tất bật của cuộc sống, về đêm chị nhỏ bé giữa nghĩa trang mênh mông. Hàng xóm của chị là những ngôi mộ vô tri mà chị không thể nào trò chuyện, chia sẻ. Với mức lương ít ỏi hàng tháng của một công nhân vệ sinh, chị chọn cách trích ra một phần nhỏ thu nhập của mình để tham gia bảo hiểm nhân thọ. Đó cũng là cách mà chị thể hiện tình yêu và trách nhiệm của mình với những đứa con . Với chị, hợp đồng bảo hiểm không đơn giản chỉ là khoản tiết kiệm, mà đó còn là cả một tương lai. Mỗi khi gửi tiền vào công ty, chị đã gửi thêm cho mình một niềm tin về tương lai tươi sáng và chị cũng gửi gắm vào đó cả một sự an toàn cho những ước mơ...
Tôi với vai trò là một chuyên viên tư vấn tài chính sau  nhiều năm làm việc và gặp gỡ khách hàng ở mọi tầng lớp khác nhau, nhưng tôi chưa bao giờ gặp một người khách hàng đặc biệt như chị. Chị đặc biệt về hoàn cảnh sống, đặc biệt trong cách suy nghĩ và cách chọn ra giải pháp làm thay đổi cuộc đời mình. Thật khó để tìm ra một giải pháp hữu hiệu nào khác cho chị trong lúc này ngoài bảo hiểm nhân thọ.
Tôi hoàn tất thủ tục làm hợp đồng và chia tay chị. Lúc này trời đã nhá nhem tối, những đứa trẻ vẫn vô tư nô đùa trên những nấm mộ. Với chúng những ngôi mộ ấy có lúc là chỗ trú an toàn của trò chơi năm mười, đôi khi lại trở thành chú ngựa cho trò chơi cỡi ngựa. Chúng mải mê vui đùa cười nói và  không hề quan tâm đến màn đêm đang dần dần buông xuống. Tôi dắt xe ra về, trời đã nhá nhem tối, một cảm giác lạnh toát khắp người khi đi vào giữa những ngôi mộ. Tôi ngoái nhìn lại sau lưng, về phía căn nhà tạm dựng bằng tôn ấy. Ánh sáng từ bóng đèn nhỏ tỏa sáng làm ấm lên không gian của nghĩa trang lạnh ngắt. Ánh sáng của ước mơ, của  niềm tin về một tương lai tốt đẹp hơn
.