Breaking News

Gặt vàng mười nhờ Prudential

Mai này, dù mọi thứ có đổi thay, thì giá trị và tính nhân văn cao cả trong thông điệp “luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu” của Pru vẫn mãi trường tồn.

Có một tập đoàn bảo hiểm mà khi nhắc tên, tôi thường nghĩ ngay đến thái độ lắng nghe ân cần và thấu hiểu sâu sắc. Có một người mà khi tiếp xúc, tôi được ảnh hưởng những phẩm chất nhân cách  tốt đẹp. Từ lâu “Lắng nghe và thấu hiểu” đã là bản sắc của thương hiệu bảo hiểm nhân thọ Prudential và người chuyển tải thông điệp ấy không ai khác là các tư vấn viên. Đó cũng chính là những phẩm chất vàng mà tôi đã và đang được học từ một nhân viên tư vấn của thương hiệu bảo hiểm nhân thọ nổi tiếng này.
Tôi là một nữ sinh từ nông thôn lên TP HCM học đại học. Mặc dù là  nữ sinh viên khối ngành khoa học xã hội nhưng tính tình tôi lại luôn luôn trầm lặng, dè dặt, ít nói. Tôi thường ít bày tỏ cảm xúc suy nghĩ của mình truớc mỗi sự vật, hiện tượng, cũng như thiếu hẳn sự quan tâm và đồng cảm với cảm xúc của người khác. Điều đó gây không ít bất lợi và hiểu lầm cho những người sống xung quanh tôi.
May mắn thay, vào năm thứ 2 của khóa đại học. tôi được gặp gỡ và tiếp xúc với cô. Cô tự giới thiệu cô là Lại Kiều  Oanh - cựu tư vấn viên bảo hiểm Prudential. Tuy rằng cô đã rời bỏ công việc ở Prudential vì tuổi đã cao, nhưng đối với tôi, cô mãi là hình ảnh biểu trưng cho thương hiệu “Luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu” này.
Tôi vẫn nhớ như in đó là ngày 18/12 âm lịch năm 2011. Tôi được trung tâm hỗ trợ nguồn nhân lực của trường giới thiệu cho tôi một công việc phụ dọn dẹp giúp cô chuẩn bị tết. Tôi tiếp xúc với cô trong vòng 3giờ đồng hồ buổi chiều qua mỗi tuần làm việc. Thời điểm giáp Tết luôn chộn rộn nên ai cũng có việc. Với bản tính trầm lắng, tôi cũng lặng lẽ chú tâm vào công việc của mình.Thái độ giao tiếp mà tôi hay thể hiện là mỉm cười thưa cô lúc đến và nói lời tạm biệt lúc ra về.
Nhưng cũng vì thế mà tôi  thấy một ánh mắt thi thoảng dõi theo mình. Tôi không biết cô nhìn tôi vì ngạc nhiên hay quan tâm, chỉ  biết rằng mỗi khi bắt gặp ánh mắt cô tôi đều lo lắng. Cảm giác lo lắng sợ hãi đó cũng đã khiến tôi làm vỡ mấy cái ly thủy tinh của nhà cô ngay ngày hôm sau. Nghe tiếng kêu loảng xoảng, cô từ trên lầu chạy xuống. Trong khi tôi loay hoay chưa biết nói sao thì cô đã ân cần hỏi han rồi bảo tôi xòe tay ra cho cô xem có bị đứt tay hay không? Khi biết tôi không sao, cô mới nhỏ nhẹ. “Lần sau con nhớ làm nhẹ nhàng thôi. Đồ dùng bằng  thủy tinh dễ vỡ lắm”. Lúc tôi ra về, cô còn dặn với theo “Mai con đến giúp cô nữa nhé, cô sẽ không trừ lương đâu”. Lời nói đó như gỡ được bao gánh nặng trong lòng.
Tôi vẫn đều đặn đến nhà cô làm việc mỗi buổi chiều và mỗi lần tiếp xúc lại nhận về cho mình một bài học quý giá. Trong đó, bài học về thái độ lắng nghe và thấu hiểu người khác khi giao tiếp đã để lại ấn tượng sâu đậm mãi trong lòng tôi.
Vì thấu hiểu hoàn cảnh của tôi, nên sau Tết cô không tìm thêm người mới mà vẫn đề nghị tôi làm việc cho cô. Công việc bán thời gian ấy đã tạo cho tôi có nguồn thu nhập ổn định. Nguồn thu nhập ấy tuy không lớn nhưng đã giúp tôi có thêm tiền trang trải việc học. Tôi  không còn lo lắng mỗi khi nhà trường gửi thông báo đóng học phí nữa. Nguồn thu ấy cũng đã đỡ đần cho mẹ bớt phải ngày ngày oằn lưng vì mưa nắng trên ruộng  đồng quê hương.
Cô thấu hiểu tôi khi quan tâm đến sức khỏe của tôi mỗi ngày. Cô gọi điện nhắc nhở tôi phải mang bao tay, khẩu trang, đeo kính mát, nên  cẩn thận mỗi khi ra đường. Cô còn dặn tôi không nên thức quá khuya để học bài, đừng quên ăn bữa sáng... vì thấy  tôi luôn thờ ơ với những việc này. Rồi qua thời gian, tôi dần thấm nhuần tư tưởng“Muốn chăm sóc tốt cho người khác thì chính bản thân mình phải thực sự khỏe mạnh” ẩn sâu trong mỗi lời dặn dò của cô. Và từ đó, tôi đã biết quan tâm nhiều hơn tới sức khỏe của mình.
Cô thấu hiểu tôi khi thỉnh thoảng hướng dẫn và truyền đạt cho tôi những công thức, bí quyết nấu những món ăn ngon. Thỉnh thoảng cô còn ủy quyền cho tôi được lên thực đơn, chọn nguyên liệu để nấu ăn cho gia đình cô. Qua những lần vào bếp cùng cô, tôi đã rèn luyện cho mình tính kiên nhẫn và khắc phục được sự thờ ơ, lãnh đạm. Đồng thời, tôi cũng đã nhận được những niềm vui bất ngờ khi nghe những lời khích lệ của cô, của những người lớn trong gia đình cô và cả những nụ cười trên đôi môi thơ trẻ của 2 đứa cháu nội cô khi tôi phục vụ món ăn.
Cô cũng không ngần ngại chia sẻ cho tôi nghe những bài học về thành công và thất bại trong cuộc đời tư vấn viên mà cô đã trải nghiệm. Đó là sự thấu hiểu sâu sắc nhất, trọn vẹn  nhất mà cô dành cho tôi. Đó không hẳn là sự sẻ chia một cảm xúc nhất thời mà là sự chuẩn bị cho tôi một tâm thế vững vàng hơn khi chứng kiến và cảm nghiệm sự thành bại sẽ xảy ra cho mình. Nhất là khi tôi còn đang cố công gầy dựng cho mình một sự nghiệp ở một thành phố xa lạ thì những bài học kinh nghiệm ấy lại là một món quà đáng giá biết bao.
Tôi không biết công việc của cô thế nào? Cô tư vấn và thuyết phục khách hàng ký hợp đồng cho Pru ra sao? Nhưng những gì cô mang đến thực sự đã làm tôi cảm động.
Từ đó, những lời hỏi han, dặn dò của cô đã kết thành từng mạch li ti bao quanh trái tim bé nhỏ, làm thức tỉnh tâm hồn tôi. Từ đó,“luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu” không đơn thuần là một thông điệp quảng bá cho thương hiệu Pru, mà nó còn là phương châm sống của tôi. Tôi vẫn hàng ngày rèn giũa để bản thân mình được hoàn thiện, để xứng đáng với những gì cô trao tặng, để xứng đáng với danh phận tốt đẹp mình đang mang - con người.
Qua hai năm kể từ ngày làm việc cho cô, tính cách tôi đã thay đổi hẳn. Tôi không còn dửng dưng lạnh nhạt với con người và cuộc sống. Tôi cũng không nhút nhát, ngại ngần khi giao tiếp với người lạ nữa. Tôi đã là cộng tác viên truyền thông của Thành Đoàn TP HCM từ hơn một  năm nay. Dù không cùng một đam mê công việc với cô, nhưng tôi vẫn tin rằng, với vốn kiến thức được lĩnh hội ở trường đại học và kinh nghiệm giao tiếp được tiếp thu từ cô, tôi đã sẵn sàng tự tin vững bước trong lĩnh vực truyền thông cũng đầy thách thức này.
Bảo hiểm nhân thọ Prudential có thể không mang lại lợi ích cho tôi về mặt tài chính, nhưng đã mang lại thứ “vàng mười” cho tâm hồn tôi qua trung gian là cô. Những dòng chữ ngắn ngủi này như một lời tri ân chân thành gửi đến Pru, đặc biệt là gửi gắm tới cô - điểm tựa vững chắc cho tôi trong khoảng thời gian học đại học.
Mai này, dù vạn vật đổi thay, thì giá trị và tính nhân văn cao cả trong thông điệp “luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu” của Pru vẫn mãi mãi trường tồn. Và  thứ “vàng mười” cô mang đến cho tôi sẽ không bao giờ hư hao theo lớp bụi thời gian.
Theo Vnexpress