Gửi các ông chồng: Đừng bao giờ ngăn cản vợ mình tham gia bảo hiểm nhân thọ
Tôi sẽ bắt đầu câu chuyện của mình ở thời điểm hơn 1 năm trước, khi tôi đã từ chối bảo hiểm nhân thọ.
Đó là một ngày tháng 6 oi nóng. Công việc của một trưởng phòng mới nhậm chức lúc nào cũng bận rộn. Cường độ công việc cao, các cuộc gặp mặt, giao lưu liên hoan với hàng đống rượu bia triền miên, cộng với việc là con trưởng, chịu trách nhiệm lo cho cha mẹ đã cao tuổi khiến tôi đã quen dần với đủ mọi áp lực trong cuộc sống.
Nhưng không rõ công việc ngày một nhiều hơn hay thời tiết mùa hè không mấy dễ chịu làm tôi muốn bốc hỏa. Dù gì đi nữa, có một điều chắc chắn mà tôi nhận ra là sức khỏe của mình ngày một kém.
Tôi cũng đã “gắn bó” với bệnh đau dạ dày mấy năm nay, nhưng thời gian sinh hoạt không mấy khoa học, lịch làm việc dày đặc, những buổi tiếp khách cấp công ty khiến “anh chàng” này càng ngày không biết thương chủ nhân. Stress và rượu bia khiến dạ dày của tôi hôm nay đau hơn bình thường, và làm cho cả tâm trí của tôi cũng thiếu tỉnh táo.
Bước về nhà khi các con đã ngủ, vợ tôi vẫn còn đang ngồi ở bàn chờ cơm. Trên tay cô ấy cầm 1 tờ giấy gì đó, dù có cố giấu nhưng đủ để tôi phát hiện đó là tờ cataloge của một công ty bảo hiểm.
Là người hay đọc qua tin tức trong ngày, cũng thấy mấy vụ tranh chấp bảo hiểm, rồi nghe mấy lời tỉ tê của mấy ông bạn cùng cơ quan nói rằng “bảo hiểm với đa cấp cũng chả khác gì nhau đâu, đừng dại mà mua bảo hiểm”, nên tôi không có mấy thiện cảm với sản phẩm này.
Vợ tôi ngay lập tức mở lời:
“Anh ơi, hôm nay em đi kí hợp đồng, gặp khách hàng giới thiệu bảo hiểm nhân thọ này anh ạ”
“Để mai nói đi em”
“Anh này, hay chúng ta tham gia bảo hiểm nhân thọ nhé, tiền mấy cũng không lại với ung thư, mà dạo này lắm loại bệnh tật quá, em lo…”
Sẵn hơi rượu, lại thêm cái định kiến to đùng về bảo hiểm, tôi liền gạt phắt đi: “Bảo hiểm nhân thọ, lại bảo hiểm nhân thọ à? Vớ vẩn, cả anh với em đều đang khỏe mạnh cả, lo hão làm gì?”.
“Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì cả. Ông Tuấn rồi bà Giang ở công ty anh kể người quen của họ bảo mua rồi có được gì đâu. Người ta đóng tiền chục năm cho con, rồi chúng nó có gặp vấn đề gì đâu, lúc nhận được tiền lời chả được bao nhiêu. Cũng số tiền ấy, đầu tư chứng khoán hay gửi tiết kiệm thì lãi to rồi. Thôi nhé, không nói nữa, để anh đi nghỉ”.
Vợ không nói gì nữa, nhưng ánh mắt cô ấy thoáng buồn.
Hôm sau, tôi ân hận và biết mình có lỗi khi nói những lời khó nghe, nên ngay khi tỉnh dậy, vợ bảo gì tôi cũng “răm rắp” làm theo. Cô ấy bắt tôi tìm hiểu, tôi lên mạng để đọc kĩ thêm về bảo hiểm nhân thọ, tìm những từ khóa về “bảo hiểm nhân thọ lừa đảo”, “bảo hiểm nhân thọ đa cấp” xem thế nào.
“Anh xem này, bảo hiểm nhân thọ không xấu như anh từng nghĩ đâu”. Tôi cũng hiểu một chút rằng, cuộc sống này có nhiều điều không may, rủi ro bủa vây chúng ta hàng ngày, mà chúng ta không thể nào kiểm soát được. Chúng ta cần bảo hiểm nhân thọ như một cứu cánh những lúc khó khăn hoạn nạn, để có một cánh tay san sẻ gánh nặng khi ta cần sự giúp đỡ nhất.
Dẫu vậy, tôi lại bấm bụng rằng, mình có thể có bảo hiểm bất cứ lúc nào, hôm nay không mua thì mai mua, chả việc gì phải vội vàng cả. Tôi cười trừ với vợ và nói rằng: “Cho anh suy nghĩ thêm em nhé”.
Sẵn tiện thứ 7, vợ tôi muốn cả nhà đi khám sức khỏe tổng quát. Tôi vốn chơi thể thao, lại cao lớn, nên cũng không lo lắng gì về bệnh tật, nhưng chiều vợ, tôi lái xe “hộ tống” cả nhà đến bệnh viên kiểm tra. May mắn là cả 2 bố mẹ và 2 con đều không phát hiện có gì bất thường.
“Em thấy chưa, cả nhà mình khám sức khỏe thường xuyên thế này, thêm cái ăn uống tẩm bổ điều độ nữa thì chả việc gì phải lo bệnh với chả tật”
Vợ tôi lại nài nỉ lần nữa: “Hay cứ tham gia bảo hiểm nhân thọ cho đảm bảo đi anh”.
Tôi trả lời hờ hững: “Lại bảo hiểm nhân thọ à, thôi được rồi, cứ từ từ, để anh nghiên cứu thêm rồi hãng quyết định”.
Nhiều người có tâm lí trì hoãn khi được giới thiệu tham gia bảo hiểm nhân thọ
Dù đã biết nó không xấu như tôi đã lầm tưởng, nhưng tôi vẫn nghĩ rằng mình tham gia lúc nào chả được, chả cần thiết phải có một hợp đồng rồi mất tiền hàng tháng làm gì. Mình còn khỏe thế này, còn làm ra tiền, thì có bảo hiểm nhân thọ sớm làm gì. Sự tự tin vào sức khỏe của mình làm cho chuyện tham gia bảo hiểm cứ thế, cứ thế phai dần trong ý thức của tôi.
Nhưng mọi chuyện chẳng dễ dàng như tôi tưởng...
Một năm sau, khi thấy dạ dày của mình ngày một không nghe lời, và cũng là để giữ lời hứa với vợ là kiểm tra tổng quát định kì, tôi đưa cả nhà đi khám. Trời phật thương, cả 2 con đều khỏe mạnh. Nhưng với vợ chồng tôi, mọi thứ tệ, tệ hơn năm ngoái rất nhiều.
Tôi phát hiện một khối u ở dạ dày, đã tiến triển tới giai đoạn 2, cần phải mổ gấp nếu không muốn bị di căn. Chi phí điều trị, nằm viện cho đến lúc mổ không hề thấp. Cả tôi và vợ, khi nghe tin đều sốc nặng. Ai nghĩ rằng, một năm trước mình còn khỏe mạnh, còn đưa con đi bơi, còn chơi tennis, đá bóng hừng hực, mà năm nay đã vướng phải căn bệnh quái ác này.
Có lẽ tâm lí ấy của tôi cũng giống với nhiều người, cứ ỷ lại, cho rằng sức khỏe trời ban mãi mãi mà không biết cách giữ gìn. Tôi có thể đổ lỗi cho khói bụi, cho không khí ô nhiễm, cho thực phẩm bẩn, cho công việc phải rượu bia, trách ông trời sao quá bất công với tôi, nhưng tôi nhận ra mình chẳng thể đổ lỗi cho ai được vì lỗi lớn nhất nằm ở mình.
Tôi chỉ trách bản thân vì đã không tính toán trước sau, vì đã nghĩ quá đơn giản là những điều không lành như bị ung thư sẽ chẳng bao giờ xảy ra với mình. Tôi dằn vặt vì đã gạt đi sự quan tâm, những lời gợi ý kí hợp đồng bảo hiểm nhân thọ của vợ.
Nhưng giờ đã quá muộn, tôi đau đớn hiểu rằng: bảo hiểm nhân thọ chỉ tham gia lúc ta cần, lúc mình “cầu cứu” cấp bách rồi thì có bao nhiêu tiền cũng không mua được.
Cuộc sống của tôi, gia đình của tôi, các con của tôi, vợ của tôi, rồi công việc, bạn bè, thú vui nữa, chẳng nhẽ tôi phải từ bỏ tất cả ư? Hết, hết thật rồi.
Hai tuần sau đó, tôi bắt đầu nhập viện theo dõi. Không hiểu do bệnh tật, hay do nhạy cảm mà tôi thấy vợ thờ ơ với mình hơn thường ngày.
Nguyên hôm đầu phát hiện ung thư, cả 2 còn choáng váng, cô ấy ôm mặt khóc cả đêm. Nhưng đến hôm sau, cô ấy lại ra khỏi nhà từ sớm, chỉ để lại mảnh giấy “Anh ăn sáng rồi hãng đi làm” trên bàn. Mấy hôm ti cô ấy gọi điện liên tục, lo giấy tờ gì đó, chắc là chuyện cơ quan. Tôi hơi giận vợ, vì đã không chăm sóc mình nhiều như mọi ngày.
Ung thư, bệnh tật, tai nạn, rủi ro .v.v.. không chừa một ai
Nhưng nhìn dáng vẻ gầy guộc xanh xao của cô ấy, tôi thương cô ấy nhiều hơn. Giờ cô ấy là trụ cột, cần kiếm tiền nuôi một người bệnh như tôi. Và tôi lại tự trách mình vì đã từng can ngăn vợ, đắn đo rồi bỏ qua bảo hiểm nhân thọ, chiếc phao cứu sinh khi bệnh tật, tai nạn, rủi ro ập tới.
Bác sĩ nói gia đình chuẩn bị phẫu thuật gấp. Nhưng tiền để dành có lẽ không đủ để chữa bệnh, bạn bè người thân cũng tới thăm nom, động viên, và biếu chút tiền, nhưng chừng đó chả thấm vào đâu nếu đã mắc ung thư. Có thể chiếc xe thân yêu của tôi “ra đi”.
Ngẫm lại câu nói của vợ “tiền mấy cũng không lại với ung thư” quả không sai.
Tuy là trưởng phòng nhưng mới nhậm chức chưa lâu, thành thử số tiền tôi tích lũy được cũng không nhiều. Lương hai vợ chồng chỉ đủ để dành ra một khoản dành dụm sau khi trừ phí sinh hoạt và tiền học cho 2 con và chăm sóc cho cha mẹ già. Mặt khác, chúng tôi có quỹ chung cho sinh hoạt, còn mỗi người giữ lại 1 chút cho bản thân mình.
Nếu có mệnh hệ gì, số tiền của tôi để lại không đủ để nuôi các con đến khi trưởng thành chứ đừng nói là đảm bảo cho chúng một tương lai được học hành đầy đủ. Tôi chẳng những không thể lo cho gia đình mà còn làm cho kinh tế của gia đình kiệt quệ. Tôi tự dày vò bản thân mình khi nghĩ rằng sau này một mình vợ sẽ phải cáng đáng trách nhiệm nuôi con nếu chẳng may tôi có mệnh hệ gì.
Những cơn đau ở ổ bụng càng ngày càng nhiều hơn, và cả chi phí nằm viện cũng thế. Nhưng tuyệt nhiên vợ không nói gì với tôi về chuyện tiền nong, chỉ bảo “Anh cứ yên tâm chữa trị”. Cô ấy lại phải gồng mình lo toan cho tôi. Giá như lúc này, có bảo hiểm nhân thọ “ra tay” giúp đỡ thì tốt biết mấy. Nhưng giờ thì chả kịp nữa rồi.
Khi vợ tôi thông báo “Ngày mai tôi sẽ được phẫu thuật cho anh”, trong đầu tôi chỉ xuất hiện một ý nghĩ: thành công hay không, tôi chưa biết, nhưng chỉ biết mình đã làm khổ vợ khổ con quá nhiều vì sự ích kỉ, chủ quan, cố chấp của mình. Một lần nữa, nước mắt đàn ông lại rơi vì những hối tiếc muộn màng.
Liệu bạn có muốn trải qua cảm giác hối tiếc vì đã không tham gia bảo hiểm nhân thọ
May mắn rằng, ông trời vẫn chưa tước đi nghĩa vụ làm chồng, làm cha của tôi. Ca phẫu thuật diễn ra hết sức thành công, tôi được đưa về nhà sau gần 10 ngày nằm ở viện dưỡng bệnh. Làm thủ tục xuất viện, tôi bất ngờ khi vợ lái chính chiếc xe của tôi để đưa tôi về nhà.
Vậy là vợ tôi đã không bán ô tô. Nếu thế thì tiền đâu để phẫu thuật cho tôi?
Tôi gặng hỏi lí do. Nhưng tiền nằm viện của tôi cũng không phải là từ vay nặng lãi. Vợ rào trước “Anh không được giận em đâu nhé”. Cô ấy lôi hợp đồng bảo hiểm ra và đưa tôi, nói giọng hơi hờn trách:
“Cái này đã giúp em, trước anh có can, nhưng sau khi cầm giấy chứng nhận sức khỏe của anh, em đã làm hợp đồng bảo hiểm cho cả 2 vợ chồng mình, bằng tiền lương của em”
“Vậy tiền giường bệnh, tiền phẫu thuật của anh....”
“Đều từ cái này hết đấy”. Vợ tôi đáp.
Tôi bàng hoàng nhận ra mình đã quá tệ. Hóa ra người phụ nữ đến thu tiền hàng tháng trước đây là nhân viên bảo hiểm, vậy mà tôi đã nghi ngờ và trách móc vợ, sợ cô ấy dính vào những vụ đầu tư không minh bạch.
Hóa ra cả năm qua, trong khi tôi dành tiền cho nhậu nhẹt với anh em bạn bè, vì lo cho cả gia đình, vợ tôi đã tham gia bảo hiểm cho cả hai người với số tiền lương thấp hơn tôi, bỏ qua những bộ quần áo hàng hiệu, những chiếc túi xách, các loại mỹ phẩm đắt tiền - những thứ vốn là niềm yêu thích của cô ấy.
Hóa ra khi biết tôi có bệnh, cô ấy bản lĩnh bỏ qua nỗi buồn để lo cho tôi, đôn đáo khắp nơi liên hệ với tư vấn viên để hoàn tất thủ tục nhận số tiền bảo hiểm phục vụ chi trả, vậy mà tôi đã từng giận và cho rằng cô ấy không quan tâm tới mình.
Hóa ra, chỉ có tôi là người vô tâm, đã không lo lắng cho sức khỏe của bản thân, lo lắng cho kinh tế gia đình trong khi cứ nghĩ mình là người chu đáo và có trách nhiệm. Tôi vội ôm vợ vào lòng và bật khóc. Nước mắt lần này lại rơi, nhưng là nước mắt của sự hạnh phúc, của cảm giác may mắn, và sự biết ơn từ đáy lòng của tôi dành cho vợ mình cũng như bảo hiểm nhân thọ.
Khi đi làm trở lại, hỏi bạn đồng nghiệp công ty về những câu chuyện cũ về bảo hiểm nhân thọ mà họ đã từng chia sẻ, thì họ chỉ bâng quơ “Nghe ai đó nói thế thôi chứ tôi có biết đâu”. Vậy ra, tôi đã từng vì tin người khác mà bỏ qua sự quan tâm của vợ mình, trong khi chỉ có vợ tôi là người chăm sóc tôi, còn những người khác hoàn toàn chả chịu trách nhiệm gì với tôi về lời nói của họ.
Tôi nhận ra mình nên xác minh, tìm hiểu và nhận thức đúng đắn trước khi quyết định điều gì đó, nhất là những việc quan trọng như tham gia bảo hiểm nhân thọ.
Nếu một năm trước, vợ tôi không tham gia bảo hiểm nhân thọ, thì đến bây giờ, chiếc xe của tôi đang ở đã không còn, hoặc tôi đang phải còng lưng trả lãi tháng. Cảm ơn sự dũng cảm, đức hi sinh của vợ tôi, và cũng cảm ơn bảo hiểm nhân thọ, vì đã đem đến tia hi vọng, kề vai sát cánh bên gia đình tôi khi có chuyện không lành.
Hãy thế hiện tình yêu và sự quan tâm với gia đình bằng việc tham gia bảo hiểm nhân thọ
Từ một người ác cảm, tôi đã “phải lòng” bảo hiểm nhân thọ lúc nào không hay. Tôi muốn lao vào giải thích ngay cho những anh bạn còn mù mờ mà vẫn cố gắng “nói xấu” bảo hiểm nhân thọ. Tôi muốn gặp tất cả những ai còn nghi ngờ, còn giữ suy nghĩ tiêu cực về bảo hiểm nhân thọ, để gỡ bỏ định kiến đó giúp họ, để họ thực sự nhận được những giá trị tốt đẹp mà bảo hiểm nhân thọ mang lại.
Còn với mọi người, nhưng ai đang đọc đến đây còn đang phân vân về sản phẩm tài chính này, hãy bắt tay vào việc tìm hiểu, và có cho mình một hợp đồng bảo hiểm, đừng như tôi của những ngày dè bỉu bảo hiểm nhân thọ, mà hãy là tôi khi biết bảo hiểm nhân thọ quan trọng như thế nào.
Theo thị trường tài chính Việt Nam