BHNT - CHẮP CÁNH ƯỚC MƠ
Tôi nhận ra rằng cuộc sống luôn mỉm cười nếu ta biết giá trị thực của những gì mình bỏ ra. Bảo hiểm nhân thọ sẽ đồng hành và chắp cánh ước mơ của biết bao gia đình như gia đình tôi.
Vùng quê nghèo, nơi gia đinh tôi sinh sống, mỗi ngày phải bươn chải kiếm miếng cơm manh áo với uộc đời tạm bợ. Nhờ đất đai, mùa màng nên ai cũng khấm khá hơn chút ít và đỡ cực khổ hơn. Nhưng làm gì có nhà nào dư giả để sắm sửa trang hoàng như ở thành phố, làm gì có tiền dư thừa hay tài sản có giá trị. Và cuộc đời những con người chân lấm tay bùn lại tiếp nối chuỗi ngày dài bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Những dịch vụ sức khỏe, bảo hiểm cũng dần len lỏi tới chốn nghèo nàn này. Ngày ngày có những cô chú tới nhà tư vấn cho mọi người về dịch vụ còn lạ lùng này.
Họ thật tận tình và nhiệt huyết, giải thích cặn kẽ từng thắc mắc của khách hàng đặc biệt là mẹ tôi. Tôi biết gia đình mình làm gì dư giả đâu mà mỗi tháng phải đóng những 2 triệu đồng - số tiền không nhỏ với gia đình chúng tôi. Đêm nghe tiếng thở dài của mẹ ở nhà dưới, nhìn dáng mẹ gầy hao đăm chiêu suy nghĩ tôi thấy buồn nhiều. Tôi chạy xuống ôm chầm lấy mẹ:
- Con ngủ chung nhé.
- Ừa, con nằm xuống đi
- Mẹ tính mua bảo hiểm hả mẹ.
- Mẹ cũng phải lo con à, giờ còn mình mẹ, nuôi 3 đứa ăn học, út nhà mình còn bé quá, lỡ chuyện gì xảy ra rồi ai lo cho nó.
- Sao mẹ lại nói những điều như thế.
- Đó là sự thật con à, con lớn rồi không còn bé nữa và con phải hiểu điều này chứ.
Tôi ôm mẹ nằm ngủ thiếp từ bao giờ.
Mỗi tháng mẹ làm lụng vất vả tích góp tiền để cuối tháng đóng tiền cho kịp. Tôi thấy xót cứ khuyên mẹ thôi mình đừng mua nữa, tới đó con đã lớn, con sẽ chăm sóc cho mẹ và em, mẹ yên tâm đi.
Con là con gái, cũng phải lo cho cuộc sống của riêng con nữa, mẹ hiểu nhưng cuộc sống này không dễ đâu con à.
Hai năm sau, mẹ tôi đi mổ u bàn tay, đứa út bị bỏng hết toàn thân vì nghịch nước sôi. Gia đình đã khốn khó lại them cảnh éo le, tôi thấy chua xót cho cuộc sống quá. Mình tôi vừa đi học vừa đi làm lại chăm sóc cả mẹ và em. Nhiều lúc tôi thấy mình bất lực và yếu đuối quá không giúp gì hơn cho gia đình. Hai tháng nằm viện gia đình tôi vay mượn hết anh em, họ hàng mà vẫn không đủ, nợ nần chồng chất.
Mẹ tôi như suy sụp vầ sức khỏe lẫn tinh thần. Có lẽ bờ vai mẹ cũng đã hao gầy hơn 10 năm qua, chưa bao giờ đánh gục mẹ nhưng giờ đây bờ vai ấy thấy mình yếu đuối quá. Tôi đã quyết định xin mẹ nghỉ học để phụ giúp gia đình. Mẹ đã không đồng ý và ngăn cản tôi. Nhưng sẽ không có lựa chọn nào tốt hơn lúc này.
Cô Hương nhận hồ sơ bảo hiểm của gia đình biết tin và tìm đến, được cô tư vấn thêm, mẹ rất mừng khi nghe cô nói những chính sách mà bảo hiểm nhân thọ đã hướng tới. Mẹ vội vàng đi làm hồ sơ và tổng số tiền viện phí được chi trả và cô còn hỗ trợ thêm cho gia đình trong giai đoạn khó khăn. Như nắng hạn gặp mưa, niềm vui như ngập tràn vỡ òa trên môi mẹ. Tôi lại cắp sách tới trường cùng 2 em, mẹ lại đi làm như mọi ngày; đêm đêm lại có những bữa ăn quay quần, đạm bạc với rau muống, muối vừng như ngày nào. Hạnh phúc lại nở hoa. Chúng tôi mua thêm con bò nhờ nguồn hỗ trọ từ quỹ bảo hiểm. Thành viên mới của gia đình chúng tôi, sẽ là nguồn sống và là khởi đầu đầy hi vọng cho chị em tôi.
Hàng ngày chúng tôi chia nhau chăm sóc, cho nó ăn, hôm nay nó hạ sinh chú bê con đầu đời. Niềm vui lại ngập tràn, sức khóe của mẹ và em cũng ngày càng ổn hơn, không còn những đêm trở trời đau nhức nữa.
Tôi nhận ra rằng cuộc sống lại luôn mỉm cười nếu ta biết giá trị thực những gì mình bỏ ra. Và bảo hiểm nhân thọ sẽ đồng hành và chắp cánh ước mơ của biết bao gia đình như gia đình tôi. Người bảo trợ tuyệt vời.
Nếu quay ngược lại thời gian, không có bảo hiểm, không có cô Hương, không có quyết định táo bạo của mẹ thì chắc chắn giờ đây tương lai chúng tôi đã khác, cuộc đời sẽ rẽ sang hướng khác không lối thoát. Tăm tối và mịt mờ tương lai. Cảm ơn nhé bảo hiểm tôi yêu. Hãy là bạn đồng hành của tôi nhé. Chào cuộc sống đẹp tươi.
st